Đồng đội tôi
Bao vết sẹo giằng níu
trên cơ thể
người nông phu
miết dài đôi chân cọc cạch
Chân trần lội đồng xa ruộng cạn
thao thức trên cánh đồng
được và mất về đây cùng sống
đêm lặng chập chờn tiếng súng chiến trường xưa
Người nông phu
lật trở đời mình
những vết thương râm ran trò chuyện
Khi cánh đồng trĩu hạt
bông lúa vàng rì rào về người làm ra chúng
về tiếng cọc cạch của đôi chân
khua trong đêm đi tìm giấc mơ mùa vụ
Đồng đội tôi
phác thảo những đêm không ngủ
bức tranh đằm đẵm niềm quê.
Mùa chiêm khê
Búp gió dệt mơn xanh
cánh cò kéo mây giăng chỏm núi
sấm vỡ giọng gọi đồng chiêm bừng thức
nắng mai sương khỏa gội đọt mầm
Con xa suốt bao mùa gió lào rộp bỏng
Mẹ quê nhà quờ dỡ đồng gần xa
đông lạnh bợt xám thâm tụ đất
chân tõe rạc
còn nâu xám nụ cười
còn mòn héo hạt cơm
Mấy mươi năm ngụp trôi chiến hào
trở về làm anh lính cựu
đường nội đồng nối kênh tiêu, mương tưới
lúa, ngô, khoai... xe ghé nhẹ cuộc người...
Thương đời Mẹ
lép rạc mùa chiêm khê
chiều lưng đồi uốn tròn nấm mộ
cho con được kính lạy những mùa xa...!